5 lần
chở đạo thân lên lớp đã cứu lấy tánh mệnh của bản thân !
Tiên Phật từ bi rằng : “ Chẳng ở bên trong Đạo, thì ở bên trong Kiếp. ” Tu đạo là sự đầu tư một vốn vạn lời, hành công lập đức mới thật sự có thể tránh kiếp tị nạn; lúc bình thường thì phải tồn nhiều một chút những tư lương ở bên trong quyển sổ công đức tại Vô Cực Lí Thiên rồi, lúc gặp phải có những nguy nạn, Tiên Phật mới có thể giúp chúng ta tiêu hoạ kiếp, giải oan nghiệt.
Ông
Thái Hữu Minh là vị đạo thân của tổ Hưng Nghị, gia đình ở Bắc Cảng, sau khi cầu
đạo thì Điểm Truyền Sư mời ông ấy đi nghe lớp, ông ấy đều bảo rằng rất bận
không đi được, nhưng ông ấy có chiếc xe, mời ông ấy đi chở đạo thân đến nghe lớp
thì ông cũng đều cứ mãi từ chối bảo rằng không có thời gian rảnh rỗi, bởi vì
ông cho rằng thời gian kiếm tiền còn chẳng đủ dùng, làm gì còn thời gian để đi
nghe lớp, đi đến đạo trường phục vụ chở người đây ? Kết quả là ông cứ vậy mà từ
chối, đã hơn hai mươi mấy lần rồi. Đến cuối cùng, Điểm Truyền Sư nói với ông ấy
rằng : “Ông Thái à, vào ngày … giờ … tại … có mở một lớp học, có một số các đạo
thân muốn đến nghe lớp, thế nhưng chẳng có phương tiện giao thông để đến đó,
ông đi chở họ vậy, phải đi đấy ! Không đi là không được đâu ! ”, chớ không phải
là hỏi ông ấy rằng : “ Ông có thời gian không ? Hôm … phải mở một lớp … ” , bởi
vì nếu hỏi vậy, ông ấy nếu như trả lời rằng không có thời gian, vậy thì cũng chẳng
cách nào rồi, do đó Điểm Truyền Sư đã dùng phương thức mệnh lệnh, bảo với ông ấy
rằng ngày nào giờ nào đó phải mở lớp, muốn ông ấy đi chở đạo thân, không thể
không đi được, dùng phương thức này, ông ấy tự nhiên bèn chẳng cách nào từ chối
được nữa rồi.
Còn
ông Thái cũng nghĩ rằng trước kia đều là dùng phương thức hỏi, bây giờ thì là
trực tiếp bảo ông ấy đi làm, thế nhưng nghĩ rồi cũng không dám làm trái lại lời
của Điểm Truyền Sư, bèn bảo rằng muốn con chở thì con đi chở vậy ! Mà cái lớp ấy
lúc bấy giờ chương trình học gồm có 5 ngày, do đó ông ấy đã đi chở đạo thân 5 lần,
và cũng bởi vì cái công đức đã đi chở đạo thân 5 lần đó mà đã cứu được một mạng
của ông ấy !
Bởi
vì sau khi cái lớp ấy kết thúc, chẳng bao lâu sau, ông Thái kiếp trước vì đã có
kết oán với người ta, có hai Oan Hồn đã lãnh cờ lệnh nơi địa phủ, muốn đến tìm
ông ấy đòi mạng ! Hãy nghĩ xem, một Oan Hồn đeo bám người thì đã chịu không nổi
rồi, càng huống chi là hai Oan Hồn đeo bám cùng lúc ? Vậy nên hai Oan Hồn đó đã
gượng kéo cái linh của ông ấy ra bên ngoài, kéo đến địa phủ. Lúc ấy, ông Thái
đã nói với hai Oan Hồn ấy rằng “ hãy xem coi tôi nợ hai vị bao nhiêu, các vị cứ
nói ra, tôi trả nợ cho hai vị là được rồi, hà tất phải gượng kéo tôi đi chết
như thế ? ”. Bởi vì lúc bấy giờ Ông Thái đi làm cũng đã kiếm được không ít tiền,
thế nhưng tiêu tiền cũng đã rất nhiều, tiền vào tay trái thì ra từ tay phải, kiếm
bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu. Thế nhưng mà hai Oan Hồn này cứ mãi kéo lôi ông ấy
đi, lúc bấy giờ đã đi đến Cầu Nại Hà rồi. Chúng ta đều biết rằng nếu như linh hồn
sau khi đã qua cầu Nại Hà rồi, vậy thì đã chết rồi ! Thế nhưng lúc ấy, Ông Thái
bèn đã dùng hết sức lực của toàn thân mà giằng co qua lại một cách bạt mạng với
họ ở đó, nghĩ rằng nếu không mau vội thoát khỏi hai Oan Hồn này, vậy thì qua cầu
rồi thì cái mạng này của ông ấy cũng chẳng còn nữa. Vào lúc họ còn đang giằng
co với nhau thì đột nhiên một đường điện chớp từ trên trời giáng xuống; một vị
Tiên Phật đột nhiên đến phía trước mặt họ, vị Tiên Phật ấy vội vàng tách họ ra
và bảo với hai Oan Hồn này rằng : “ Các ngươi gượng kéo ông ấy đến địa phủ,
cùng lắm thì cũng chỉ là hả giận được chút ít mà thôi; nếu như ông ấy có thể
đem công đức để hồi hướng lại cho các ngươi, như thế không biết có được không ?
” Hai vị Oan Hồn này suy ngẫm một lúc cho rằng có công đức cho họ cũng tốt, bởi
vì duy chỉ có công đức có thể bù đắp cho nghiệp chướng, sau đó thì hai Oan Hồn
đã đồng ý sau khi đã cùng bàn với nhau.
Thế
là vị Tiên Phật nọ bèn đưa họ đến “ Phòng Tra Cứu Công Đức ”, đến trước phòng
tra cứu, vị Tiên Phật nọ quay đầu lại bảo với hai vị Oan Hồn này hãy đợi ở bên
ngoài, không được tiến vào, rồi bèn bảo ông Thái theo ngài ấy đi vào bên trong.
Sau khi ông Thái đã đi theo vị Tiên Phật nọ vào trong phòng rồi, nhìn thấy người
mà ông ấy quen biết là một bà cô già, ông bèn chào hỏi với bà ấy một cách rất
vui mừng, rồi thì bà cô già ấy lúc đang nhìn xem quyển sổ công quả bát đức của
bà ấy, ông Thái cũng qua bên chỗ bà ấy để nhìn xem quyển sổ công quả bát đức của
bà ấy, bên trong viết chằng chịt chi chít, ghi chép lại “ lúc nào đi độ người
”, “ lúc nào đến phật đường quét dọn, lau chùi đèn Phật ”, “ lúc nào thì đi
giúp đỡ sắp xếp bàn ghế, trải chăn ”, “ lúc nào thì đến bếp nấu ăn ” … tất cả
những việc đã làm bên trong đạo trường đều ghi chép lại một cách rõ ràng, độ
người đến phật đường cầu đạo thì công đức ấy rất lớn, thế nhưng không độ được
người thì cũng có công đức, bởi vì đã có phát ra một phần thành tâm ấy, đã mở
miệng đi giảng đạo độ người qua rồi, có thể là do cơ duyên của người ấy chưa tới,
thế nhưng cái mà ông trời ơn trên cần là cái phần tâm ấy của chúng ta, có đi thực
hành hay không, nếu có đi làm thì ông trời bèn sẽ ghi lại cho chúng ta một khoản
công đức. Ông Thái Hữu Minh đứng bên cạnh nhìn thấy nhiều công đức như thế thì
rất vui mừng, thế nhưng Tiên Phật ở bên cạnh bảo với ông ấy rằng chớ có mà mừng
vội, quyển sổ ấy không phải là của ông ấy ! Sau đó Tiên Phật lại đem quyển sổ
công đức của ông ấy ra, mở quyển sổ công đức ra xem một cái, một quyển to như
thế mà chỉ ghi lại có 5 khoản công đức ở góc trên mà thôi, chính là công đức đi
chở đạo thân 5 lần lúc Điểm Truyền Sư của ông ấy muốn mở lớp. Vị Tiên Phật ấy
nhìn xem rồi bèn hỏi ông Thái rằng : “ vậy đem 5 khoản công đức này cho họ, con
nói xem có được hay không ? ”. Ông Thái xem một cái, thấy rõ ràng khác rất xa với
của bà cô lúc nãy, Tiên Phật lại hỏi ông như vậy, ông ấy bảo rằng đương nhiên
là được rồi, nếu không được thì mạng cũng chẳng còn, đương nhiên là có bao
nhiêu thì cho bấy nhiêu vậy ! Sau đó vị Tiên Phật nọ bèn đem 5 khoản công đức
này ghi chép lại cho hai Oan Hồn này, Oan Hồn nhận được công đức rồi thì rất
vui mừng, bởi vì đấy cũng là việc mà ông ấy đã dụng tâm đi làm; chớ có mà xem
nhẹ như chẳng đáng là bao, nếu vào ngay lúc chúng ta đang liễu nguyện là dùng một
cái tâm rất chân thành nỗ lực bỏ ra tâm sức phụng hiến, thì còn lớn hơn nhiều
so với việc mà bạn đã làm rất nhiều chuyện rồi lại oán trách này oán trách nọ.
Sau
đó sau khi đã xử lí xong việc này, vị Tiên Phật nọ bèn dẫn đưa ông Thái đến
Thiên Đường đi du ngoạn, tiện thể ngắm một cái. Sau khi đưa ông ấy đi du ngoạn
một vòng rồi, vị Tiên Phật nọ đột nhiên lâm thời có việc quan trọng phải đi
làm, muốn ông ấy ở đó đợi ngài ấy; còn trong lòng ông ấy thì nghĩ rằng thật
không dễ dàng gì có cơ hội này, có thể đến du thiên đường, muốn bảo ông đợi
ngài ấy ở chỗ này, vậy lẽ nào chẳng phải là để lỡ mất cơ duyên rồi sao ? Vậy
nên ông ấy bèn một mình tự mình vừa đi vừa ngắm cảnh, càng ngắm càng vui mừng,
cứ mãi tủm tỉm cười, mãi tủm tỉm cười cho đến khi tỉnh lại, thì ra là từ lúc
ông ấy bị Oan Hồn lôi kéo đi, ông đã hôn mê mất 3 ngày 3 đêm rồi !
Sau
khi ông tỉnh lại rồi thì bèn vội đi tìm vợ ông ấy, bảo với bà ấy những việc đã
xảy ra trong 3 hôm này, và còn bảo với vợ rằng sau khi ông ấy cầu đạo chẳng biết
phải mau tu đạo, bàn đạo, cho nên sổ công đức mới chỉ có 5 khoản công đức mà
thôi, bảo với vợ chớ bảo lại việc này với người khác, bởi vì quá ư là mất mặt.
Thế nhưng cuối cùng rồi cũng bị Điểm Truyền Sư biết được, bèn bảo ông ấy đi hiện
thân thuyết pháp khắp nơi để chia sẽ lại sự việc, hiếm khi có được loại cơ
duyên như vậy thì nhất định phải thật tốt mà đi liễu nguyện, nói lại cho người
khác nghe, như thế cũng là để cho người ta có thể hiểu rõ lợi ích của việc hành
công liễu nguyện !
0 comments :
Post a Comment