Pháp
môn tu trì của Tiên Thiên Đại Đạo
Lời
nói đầu :
Lợi
ích của tu hành là vô lượng vô biên, có thể rời khổ đắc lạc, có thể tiêu oan giải
nghiệt, có thể thay đổi khí chất, thay đổi vận mệnh, càng có thể đoạn luân hồi
mà được vĩnh sanh. Tiên thiên đại đạo là pháp môn “ Thánh phàm kiêm cố, phước
tuệ song tu ”, chẳng phải chỉ thiên về tu phước và cũng chẳng phải là chỉ thiên
về tu tuệ. Trước tiên chúng ta cần phải tìm hiểu :
Cái
gì là tam bảo tự tánh ?
Sư
Tôn rằng : “ tam bảo quan, quyết, ấn mà
Thầy đã truyền cho vốn là mật bảo mà thiên cổ chẳng tiết lộ, chẳng gặp đúng người
thì chẳng truyền, là vua của tất cả các pháp, phổ bị tam tào, tâm pháp tổng nhiếp
thượng, trung, hạ căn. Do vậy, ý của tam bảo thì người có căn cơ sâu sẽ hiểu
nghĩa thâm thúy sâu xa của nó, người có căn cơ cạn thì nhìn thấy nghĩa cạn của
nó, sự lãnh thụ của tam bảo chơn tạng đối với căn khí của tam thừa mà nói tự
nhiên mỗi người có chỗ giống và khác nhau ”.
Làm
thế nào khế nhập tam bảo tự tánh ?
Tam
bảo của tự tánh chẳng phải là đắc được từ bên ngoài, mọi người đều vốn dĩ có, chẳng
ai là không có, chỉ do sự mê muội vô minh của lũy kiếp, có mà chẳng biết là
mình có, cho nên Sư Tôn Sư Mẫu gánh kiếp cứu đời, phổ độ tam tào, chỉ điểm cho
chúng ta tam bảo tự tánh của mỗi người.
Bảo
thứ nhất : huyền quan khiếu tức là tự tánh thanh tịnh của ta.
Bảo
thứ nhì : chơn kinh, tức là trí tuệ của
ta
Bảo
thứ ba : Hợp đồng, tức là lời nói hành động
của chúng ta.
Dựa vào 10 điều nguyện lớn :
Thành
tâm bảo thủ, ( càn ) : thật tâm sám hối
( khôn ) thật tâm tu luyện; chẳng hư tâm giả ý, chẳng thối súc bất tiền
( chẳng sợ hãi thối lui ), chẳng khi sư diệt tổ, chẳng miễu thị tiền nhân ( xem
thường tiền nhân ), phải tuân thủ phật quy, chẳng tiết lộ thiên cơ, chẳng nặc đạo
bất hiện ( chẳng ẩn giấu đạo không thể hiện ra ngoài ), ( càn ) lượng lực nhi
vi ( lượng sức mà làm ), ( khôn ) thành tâm tu luyện.
Nguyện sám văn :
Sám
văn tức là chân thành biểu lộ tâm nguyện của bản thân, thành khẩn cầu xin sự xá
tội và sám hối.
‧【 Kiền
tâm quỳ tại Minh Minh Thượng Đế liên hạ, hạnh thọ chân truyền 】
‧【 Di Lặc
Tổ Sư diệu pháp vô biên hộ tị chúng sanh, sám hối phật tiền, cải quá tự tân, đồng
trợ thiên bàn 】
‧【 Phàm
hệ phật đường điên đảo thác loạn, vọng kì Tổ Sư xá tội dung khoan 】
‧【 Nam
mô A Di Thập Phật Thiên Nguyên 】
Kinh
Di Lặc Bồ Tát thượng sanh Đâu Suất Thiên :
Phật
bảo ngài Ưu-ba-ly :
" Ông
hãy lắng nghe! Vào đời vị lai, Di-lặc Bồ-Tát sẽ làm nơi quy y rộng lớn cho
chúng sanh. Nếu có ai quy y Di-lặc Bồ-Tát, thời phải biết người này sẽ được bất
thối chuyển nơi Vô Thượng Đạo. ”
Trong
Kinh Hoa Nghiêm, Đức Phật có dạy :
" Nhứt thiết duy tâm tạo ".
có
bài kệ như sau :
Tội
tùng tâm khởi tương tâm sám
Tâm
nhược diệt thời tội diệc vong
Tội
vong tâm diệt lưỡng câu không
Thị
tắc danh vi giai sám hối.
Dịch
là :
Tội
từ tâm khởi đem tâm sám
Tâm
đã diệt rồi tội cũng vong
Tội
vong tâm diệt cả hai không
Đó
chính thực là chân sám hối.
Nghĩa
là : Tất cả những tội lỗi gây ra, đều do tâm chúng ta chủ động, thì phải thành
tâm mà sám hối, tự trong thâm tâm. Từ
đó, chúng ta phát nguyện không tái phạm, cho nên mỗi khi tâm tham, tâm sân, tâm
si khởi lên, chúng ta liền biết ngay, dừng lại, không làm theo sự điều khiển,
sai khiến của tham sân si, thì tội lỗi sẽ không còn tái phạm nữa. Khi tội lỗi không còn, tâm sanh diệt cũng lặng
mất, con người sống trong trạng thái tịch tịnh, bình yên của tâm trí. Đó mới thực là sự sám hối chân chánh.
Phần
trên là pháp môn tu tuệ. Cái gì là pháp môn tu phước ?
Pháp
môn tu phước :
Như
: độ người cầu đạo, thành toàn đạo thân tiến đạo, cần mẫn hành tam thí, trợ đạo
bàn đạo. Bố thí nên chẳng trụ tướng lục trần đi hành công phu ngoại vương mới
là bố thí diệu hạnh vô trụ tướng, mà loại bố thí vô trụ tướng này thì phước đức
có được giống như hư không vô biến tế ( chẳng có giới hạn không gian ) , quảng
đại vô cùng tận chẳng thể nghĩ bàn.
Kim
cang kinh, phần diệu hạnh vô trụ nói rằng : “ vị Bồ-tát, đúng nơi pháp, phải
nên không- có-chỗ trụ-trước mà hành( làm việc ) bố-thí ”. Tu đạo chẳng phải chỉ
cần tự giác, mà còn cần giác tha ( giúp người khác giác ngộ ), lợi tha ( đem lại
lợi ích cho người khác ), do vậy cần phải bố thí, nhưng mà hành bố thí tất phải
dựa vào “ như thế này ” mà hành, chẳng trụ nơi trần mới là bố thí thật sự.
Hành
bố thí nên ( Thí giả vọng thí - người bố thí quên việc mình thí, trong lòng
không còn ý tưởng là ta bố thí ; Thụ giả vọng thụ - không còn ý tưởng người được
bố thí là ai, và phải vọng sở thí chi vật - vật đem bố thí là tiền bạc hay bất
cứ vật gì, mình cũng phải vứt bỏ quan niệm là có nó, là có sự bố thí. “ thí giả
vọng thí, thụ giả vọng thụ, vật giả vọng vật ” ) mới là bố thí vô trụ. Nếu là bố
thí mà chấp trước trần tướng, tham được người ngoài khen ngợi kính mộ, thích tiếp
nhận lời ca ngợi của người khác, tức là thanh trần tướng bố thí. Bố thí có trụ
tướng chỉ có thể đạt được phước báo mà chẳng phải là phước đức.
Có rất
nhiều đạo thân sau khi cầu đạo, biết được sự bảo quý của đại đạo, nhưng đối với
công phu tu hành lại chẳng biết nên bắt tay vào từ đâu, thật ra phương tiện đơn
giản nhất không gì hơn việc trước hết tiếp cận phật đường, bởi vì ở phật đường
mọi người khích lệ lẫn nhau, lại tiếp lấy phật quang của mọi người để thắp sáng
một ngọn tâm đăng của bản thân mình, cho nên nói phật đường là kim chỉ nam của
việc tu đạo rõ lý, không dẫn đến tu luyện kiểu mù. Vả lại, thường đến phật đường
có thể liễu sứ mệnh của mình, hành công liễu nguyện, nếu chúng ta có những nghi
hoặc gì, có thể thỉnh thị tiền bối để xây dựng lòng tin cho chúng ta.
Tại
phật đường lắng nghe chân lí để phá trừ những vô minh của chúng ta, khôi phục
trí tuệ viên mãn vốn có của chúng ta, càng hiểu rõ chân đế ( ý nghĩa thật sự )
của đời người khổ vui, tiếp đó kiến lập công đức để thay đổi túc mệnh của chúng
ta, thậm chí nhân cách kiện toàn, phước tuệ song tu. Từ những gì đã nói ở trên,
có thể biết rằng diệu dụng của việc thân cận gần gũi phật đường là vô cùng vô tận.
Hy vọng các vị tu sĩ bạch dương nếu đã có duyên với tiên phật, nhưng nhất định
cần phải cần mẫn tu, công quả viên mãn, mãi đến lúc cuối cùng trực đăng Thánh vực.
Tiên
phật rằng : “ người người có quyển vô tự kinh, thế nhân chẳng biết hướng ngoài
tìm, có người biết được ý trong đó, bèn là Long Hoa hội thượng nhân ”
Nguyệt
Tuệ Bồ Tát rằng : “ tu phước chẳng tu tuệ, trong phước cũng tạo tội; tu tuệ chẳng
tu phước, trong tuệ cũng hồ đồ ”
0 comments :
Post a Comment