Ý
nghĩa của ma khảo
Lời
nói đầu
Sư Tôn rằng : “ Đại pháp đại
ẩn có đại hiện, chân đạo chân khảo nghiệm chân tâm ”
Nếu
chẳng phải là một lần lạnh thấu xương, sao được hương mai ( hoa mai ) thơm xông
mũi ?
Tu đạo cần phải có ma khảo,
chân đạo chân khảo nghiệm chân tâm. Trong chân đạo tàng giả, trong giả đạo tàng
chân, biết thấu chân giả mới nhìn thấy chơn nhân.
Tây Du Kí do khúc chiết li
kì xem mới hay, tu đạo phải thiên ma vạn khảo mới có thể công quả viên mãn.
Trong con đường tu đạo chẳng
có cái gọi là người khác khảo bạn, nói toạc ra thì là tự mình khảo mình, mà kẻ
địch lớn nhất của mình chính là bản thân mình. Nếu có thể chiến thắng bản thân
tất nhiên có thể thông qua được nghìn ma vạn khảo.
Trong
hành trình cuộc đời con người, hoàn cảnh khó khăn và trở ngại lúc nào cũng có.
Cũng vậy, trong con đường tu đạo “ khảo ” cũng tồn tại ở bất cứ mọi nơi, thế
nhưng có những khảo nghiệm nào đó là chỉ khi tâm tánh của mình không đủ viên
dung ( viên dung : cảnh giới không có mâu thuẫn, trở ngại ) thì mới cảm giác được
sự tồn tại của nó. Nếu đối với những người tu trì tâm tánh đạt đến hỏa hầu
tương đương, thì đối mặt với “ khảo ” mà bản thân mình chẳng phát hiện ( chẳng
cảm thấy rằng mình đang bị khảo ) , có thể biết rằng người đó đã qua ải một
cách nhẹ nhàng, tiến bộ hơn một bậc rồi.
* Ý
nghĩa của ma khảo
“ Khảo
” là khảo nghiệm, khảo nghiệm cái thật giả của người đó, làm tăng thêm tài năng
mà người đó còn thiếu sót. “ Ma ” là ma nạn ( sự giày vò ), giày vò ý chí của
người đó, cho nên giảm thiểu những lỗi lầm của người đó. Chẳng bị khảo nghiệm
thì chẳng thành phật, chẳng bị giày vò thì chẳng thành đạo, do đó có chân đạo tất
có chân khảo, không khảo thì khó phân biệt thật giả, chẳng giày vò thì lỗi lầm
khó sửa đổi. Chẳng những tu đạo như thế, mà từ xưa đến nay, phàm là những nhân
tài lớn trụ cột của quốc gia hoặc ưnhững vĩ nhân xây dựng sự nghiệp vĩ đại …chẳng
ai là không nếm đủ sự gian nan khốn khổ, chịu sự khảo nghiệm giày vò.
Mạnh
Tử rằng : “ trời sắp đem sứ mệnh trọng đại giáng xuống thân một người nào đó
thì trước hết nhất định phải khiến cho ý chí của anh ta chịu sự mài luyện, khiến
cho gân cốt của anh ta bị mệt lử, khiến cho cơ thể anh ta nhịn chịu cơn đói,
khiến cho anh ta có rất nhiều nỗi khổ khốn cùng, làm việc cứ là chẳng thuận lợi,
như thế để chấn động tâm chí của anh ta, khiến cho tánh tình của anh ta bền bỉ
ngoan cường, làm tăng trưởng tài năng mà anh ta còn thiếu sót. ”
Từ
đây thấy rằng những sự giày vò phiền phức này là bậc thang mà thánh hiền tiên
phật, những người có tài năng lớn nhất định phải trải qua. Hãy nhìn xem đức
Thích Ca có ma khảo của việc chặt đứt thân thể, công chúa Diệu Thiện có hiểm họa
của hỏa ách và sát thân, đức Khổng Thánh có tai họa bị vây khốn ở đất Khuông
tuyệt lương thực, Thần Quang có cái họa đứng tuyết chặt tay, Khâu Tổ chịu 72 lần
cơn đói lớn. Hàn Tín có nỗi nhục phải chui qua háng người khác…Thánh hiền tiên
phật, vương tước, công tước, tướng soái, tể tướng chẳng ai là không chịu đựng
trải qua khảo kiếp giày vò mà thành tựu.
* Những
chủng loại ma khảo và nguyên do
Thiên khảo : Đạo đức bị từ bỏ,
lễ giáo tận suy, lòng người có khiếm khuyết, kiếp nạn lớn sắp ập đến. Muốn cứu
vãn xoay chuyển lòng người, duy trì thế đạo, chẳng phải là ơn trên giáng đạo
thì không thể được. Nhưng mà trời và đất chẳng nói năng được, nhất định phải dựa
vào con người để hoằng đạo ( phát dương chân lý, hoằng dương đại đạo ), chẳng
phải là đạo có thể hoằng người, ơn trên trì giáng chân đạo, tất sanh những người
tế thế cứu đời để thay trời tuyên hóa, hiển dương chân tông, do vậy tất nhiên cần
phải tuyển chọn những người hiền năng để úy thác cho những nhiệm vụ trọng đại.
Vả lại
từ trong thời kì tam kì mạt kiếp này tuyển chọn ra 3600 Thánh, 48000 Hiền, chẳng
có khảo nghiệm sao có thể thấy bổn chân của họ, sao có thể biết họ tu đạo là
chân thành hay chăng, ý chí có kiên quyết hay không, có bất chấp những khốn khó
trở ngại bên ngoài mà tiếp tục kiên trì xuống như thế nào, nhẫn nhục trì giới
ra sao ? mà sự giày vò khảo tra thẩm hạch nghiêm khắc đấy là ý tuyển chọn những
tài năng xuất chúng, vốn là xuất phát từ tâm nhân từ yêu thương bảo vệ chứ chẳng
phải là cố ý làm khó, vô cớ làm khổ người.
Khảo
có thuận khảo, nghịch khảo, hữu tình khảo, vô tình khảo hoặc mượn việc khảo, bệnh
khảo, điên đảo khảo, nội khảo, ngoại khảo. Phàm là phú quý thông đạt thuận lợi
thì là thuận khảo, bần khổ tai bệnh là nghịch khảo. Nghịch khảo thì dễ ngộ, thuận
khảo thì khó giác, do vậy người tu đạo nên phát chí lớn xông thiên, nên lập
lòng tin kiên quyết, nhẫn nhục chịu khổ, mặc cho khảo mà chẳng thoái lùi, mặc
cho sự giày vò mà chẳng chịu khuất phục, càng khảo càng kiên cường, càng giày
vò càng vững chắc, đấy mới là chân nhân.
Ma khảo : ma khảo có ma khảo
của nghiệt cũ tiền kiếp, tức là nghiệt tích lũy của nhiều kiếp, có ma chướng của
kiếp này chuốc lấy, tức là ma chướng của nội tâm hoặc ma từ bên ngoài.
Con
người giáng thế đến nay đã hơn sáu vạn năm. Sự sinh tử luân hồi trong khoảng thời
gian đó tránh không khỏi việc tạo xuống đủ thứ tội nghiệt, đã kết vô số món nợ,
tự nhiên có oán báo oán, có thù báo thù, có những cái chưa giải, đời đời đeo
bám chẳng dứt, vĩnh viễn tìm báo thù chẳng ngưng, càng kết càng nhiều, càng giải
càng rối loạn, đấy gọi là cái duyên chẳng liễu.
Ma
chướng của kiếp này đến như thế nào ? thật ra là do con người rơi vào hậu
thiên, đạo tâm bị che khuất làm mờ, huyết tâm dụng sự, dục thịnh lý suy, cử chỉ
chẳng hợp với thường đạo, hành động nhiều cái vượt ra quy củ, hành vi không thận
trọng, cử chỉ tùy tiện, ngạo mạn, hung tợn, tâm tư không thỏa đáng, hành vi
điên đảo, khó tránh sai lầm phát sinh, nghiệp chướng từ đây mà sinh. Nội tâm
mình nếu đã có ma chướng, tự sanh tham vọng ngạo mạn, phóng túng hoành hành, vọng
khởi tà niệm, vọng cầu những cái không thuộc về mình. Ma bên ngoài thừa cơ mà
nhập khiếu, trong ngoài câu kết nhau, nổi lên sóng gió, chuốc lấy thị phi, tức
thành ma khảo.
Gặp
phải đúng vào lúc tam kì mạt hội, sáu vạn năm nay một lần tổng thanh toán, bất
kể là thù mới hận cũ rốt cuộc cũng phải trả hết, không thể tiếp tục trì hoãn
kéo dài xuống. Thử xem vài chục năm nay, thiên tai thường xuyên, sự thảm khốc của
nhân họa liên tiếp xuất hiện miên miên chẳng dứt. Đấy là hiện tượng mở đầu của
cuộc đại thanh toán, tương lai kiếp nạn lớn ập đến, nội ma ngoại khảo, thiên
ma, địa ma, trong ngoài liên kết thành cuộc đại thanh toán của hội lần này, e rằng
khó mà được may mắn tránh khỏi.
*
Làm thế nào giải thoát sự dày vò ?
Cái đến của thiên khảo, tuy
nói rằng do trời giáng, thật ra một nửa là do người tu đạo giữ tâm không thận
trọng, tin đạo chẳng vững, thấy khó khăn thì nghĩ đến thay đổi, gặp khảo mà sợ,
dễ lật lọng trở mặt, dễ dao động dễ nghi hoặc mà dẫn đến. Còn nếu có thể nhận
lý thật tu, một lòng chẳng hai, dũng cảm tiến về trước, bài trừ hàng vạn cái
khó, bị khích động mà chẳng dao động, tà thuyết bất nhập, chẳng tham lợi nhỏ,
chẳng dục cầu, chẳng tham công, gặp khảo thì nhẫn chịu, gặp khó khăn chẳng sợ,
chỉ là một tâm chứ chẳng có hai niệm, kiên trì đến cùng, thà chết để phòng giữ
lấy thiện đạo thì thiên khảo chẳng trừ mà tự tiêu trừ
Cái đến của ma khảo đều là
do con người tự bắt đầu ; ma khảo có nghiệt cũ khảo, có ngoại ma khảo, có nội
ma khảo, người tu đạo nhất định cần phải chân tâm hướng đạo, hạ sẵn quyết tâm
thật tu, cẩn thận gìn giữ quy giới, hành công lập đức để trả nợ nghiệt cũ, trả
sạch những nghiệp nợ của những kiếp trước, giải thoát nhân quả của nhiều kiếp,
tức nghiệt cũ tự tiêu !
Cứ
tiếp tục mà thật tu nội công, nhanh chóng trừ thập ác bát tà trong tâm, những
thói hư tật xấu, tính nóng nảy, tà tư vọng niệm, trừ bỏ đi nhân tâm, huyết tâm,
khôi phục trở về bổn tâm thanh tịnh thì ma bên trong bị diệt. Ma bên trong nếu
đã diệt thì ma bên ngoài tự nhiên chẳng có cơ duyên để có thể vào, tức ma khảo
tự nhiên chẳng tiêu mà tự tiêu !
*
Tiêu tai ương hạo kiếp
Tai
ương hạo kiếp là do con người tạo thành, chẳng phải là do trời tạo thành; tuy
nói rằng ơn trên đạo và kiếp cùng giáng, đạo thuần túy là do ơn trên giáng,
nhưng kiếp thì lại là yêu cầu của việc trời ứng với lòng người mà trợ duyên để
thành những kiếp ấy, để cho người tự làm tự chịu. Người xưa nói rằng : “ trời tạo
nghiệt thì vẫn còn có thể tránh, tự tạo nghiệt thì chẳng thể sống ” ( nghĩa là
: những tai hại do giới tự nhiên tạo thành cho con người thì con người vẫn còn
có thể sinh tồn, nhưng những tội nghiệt do con người tự tạo ra thì lại là chẳng
cách nào trốn tránh được sự trừng phạt ).
Đạo
là để cứu hộ những người lương thiện, chân thành thật tu thì vọng tâm dục niệm
trừ hết, ma nghiệt bên trong và ngoài đều tiêu hết thì cái lương tâm vốn dĩ chí
thiện tự nhiên hợp nhất với đạo mà được cứu, do đó nói rằng đạo có thể cứu kiếp.
Kiếp
là để thu dọn kết thúc ma nghiệt. Nội tâm nếu đã chẳng có sự tồn tại của ma
nghiệt, thiên ma ngoại ma sao dám xâm phạm, tự nhiên có thể thoát khỏi tai ương
hạo kiếp.
Trong
tiến trình tu hành, khảo nghiệm và thành quả là đi cùng nhau mà đến. Trong kinh
thánh có câu danh ngôn nói rằng : “ Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất không chết đi,
không thối đi, thì nó chỉ trơ trọi một mình thôi, vẫn là một hạt, nhưng nếu nó chết đi, thì nó sẽ sinh ra nhiều
bông hạt " ( Phúc Âm: Ga 12, 20-33 ). Muốn khiến cho sinh mệnh có thể càng
có ý nghĩa, thường là phải bỏ ra cái giá phải trả.
Cũng
giống như những bức họa trên đồ sứ, nhất định cần phải trải qua lửa đốt mới có
thể tồn giữ vĩnh cửu, cây bách hương ( cây tuyết tùng ) trên những rặng núi nhất
định cần phải trải qua sự lay động của những cơn gió dữ dội thì mới rễ bám càng
sâu; hạt lúc mì nhất định cần phải xay nghiền thành bột mới có thể làm thành
bánh mì, nhang thánh nhất định phải qua lửa mới có thể phát ra mùi thơm nồng, đất
nhất định cần phải trải qua cày xới mới có thể thích hợp để gieo trồng. Sở dĩ
các bậc Thánh triết ( những thánh nhân hoặc hiền nhân có tài đức tu dưỡng đạt đến
cảnh giới cao nhất ) có thể thành công thì cũng phải trải qua từng chập gian
nan, ma khảo mới có thể có thành tựu, thậm chí là từ mồ hôi, máu, mạng sống để
đan dệt mà thành.
0 comments :
Post a Comment