BACK TO TOP
Thánh Nhân cầu "Tâm" chẳng cầu "Phật" , Phàm Nhân cầu "Phật" chẳng cầu "Tâm"... Chẳng biết "Bổn Tâm", "Học Pháp" vô ích !
Home » , » Hoàng Mẫu Huấn Tử Thập Giới - Giới Cáo Thứ 1

Hoàng Mẫu Huấn Tử Thập Giới - Giới Cáo Thứ 1

Written By Bạch Dương Thâu Viên on Wednesday, November 16, 2016 | 12:00 PM




    Hoàng Mẫu Huấn Tử Thập Giới 
    " Nước có nguồn như cây có cội " . Chúng ta , từ vô thủy đến nay đã tri vô số kiếp ,chỉ biết được sinh thân ta là cha mệ mà quên mất người Mẹ linh tính của ta , là Vô Cực Lão Mẫu ( Diêu Trì Phật Mẫu ) , Đấng Chí Tôn , ở Tiên Thiên ngày đêm mong đợi những người con đang lạc loài ở cõi phàm sớm trở về đoàn tụ

   " HOÀNG MẪU ( DIÊU TRÌ PHẬT MẪU ) HUẤN TỬ THẬP GIỚI " là huấn thủ do Đấng Chí Tôn từ bi đích thân xuống phàm , qua trung gian đồng tử mà phê thành . Nội dung trong thư , đã tiết lộ những gì mà xưa nay mà Thánh Phật chưa từng nói đến . Chúng ta đều là nguyên Phật Tử đều ở Tiên Thiên , vì khai Thiên lập địa mới phụng mệnh xuống phàm , để tạo thành thế gian.Trải qua các hội Dần , Mẹo , Thìn ,Tỵ , Ngọ đã hơn năm vạn năm , nay khí số tiến dần đến hội Mùi , và vạn vật dần dần sẽ từ hữu trở về vô. Nay đương thời phổ độ , là lúc phản bổn hoàn nguyên . Nhưng hoàng hôn đã đến mà vẫn chưa thấy những người con lạc lối trở về , Đấng Từ Mẫu mới phê sách Thập Huấn để dặn dò , đinh ninh . Mong rằng đọc xong huấn thư của Mẹ , chúng ta đều noi gương Thánh Phật , phát tâm phổ độ chúng sinh , cùng nhau rời khỏi bể khổ , như thế mới làm tròn được đạo hiếu đối với người Mẹ linh tính của ta .

   Giới cáo thứ 1
   Giới cáo thứ nhất, cho nguyên phật tử, cùng nhau lắng nghe căn nguyên. 

   Huy động bút vàng, nay mẹ tiết lộ hết thiên cơ huyền diệu.

   Nhớ lúc đương sơ, trời chưa phân chia, hỗn độn còn chưa rõ ràng 

   Mù mù mịch mịch, không người không ta, chỉ là một khối hư linh.

  Cả thảy chín sáu ức Nguyên Phật Tử, cùng đoàn tụ nơi Tiên Thiên

   Không có ưu sầu, không có phiền não, vui sướng tự tại an nhiên.

   Nào Tiên huynh đệ, cùng Tiên tỉ muội, đều đến quây quần bên Mẹ.

   Cứ theo mẹ đến, lại theo Mẹ đi, không chịu rời xa nửa bước.

   Nơi Cực-Lạc-Quốc, tuỳ ý tiêu dao, mặc ý nô đùa đây đó;

   Cỡi con rồng xanh, cỡi con phượng Hoàng, vô lượng tôn quý uy nghiêm;

   Không sợ cái lạnh, không sợ cái nóng, không bị ràng buộc quản chế;

   Không có âm dương, không có đối đãi, thể lý đơn thuần tự nhiên.

   Những lúc rảnh rỗi, tuỳ ý ngao du, ngắm cảnh Tiên-Thiên diệu kỳ;

   Nhàn hạ vô sự thì hoặc đánh cờ, hoặc lấy đàn khảy chơi;

   Những khi đói thì ăn quả Tiên đào, khát thì uống rượu quỳnh tương;

   Mình khoác áo tiên, mang giầy cỡi mây, vô cùng lộng lẫy.

   Nói đến vô cực là miền thánh vực, nơi cảnh trời hoàn thiện nhất.

   Tuy nơi lắng tịnh, nhưng lại ứng thông, nguồn gốc vạn hoá vạn loại.

   Từ lúc bắt đầu, giao qua hội Tý là khí số đã đến.

   Mẹ đã lệnh cho Thất Phật trị thế, lo liệu mọi thứ trong càn khôn.

   Một vạn tám năm, khí số mới định, bầu trời mới được thành tựu;

   Lại chờ đến khi hội Sửu mãn, phần địa mới được hoàn thành.

   Thanh khí thăng lên, trở thành Thiên-Bàn, bố trí nhật nguyệt tinh tú;

   Trược khí giáng xuống, ngưng tụ nên địa, kết thành hồ hải núi sông.

   Cho đến hội Dần, Trời đất tương giao, nhật nguyệt được cùng hợp chiếu.

   Âm dương tương hội, uyên ương tương hợp, vạn loại đều được sinh ra.

   Đó chính là lẽ huyền diệu Tiên-Thiên, nguồn gốc khai sinh vạn vật.

   Vô-Cực là tĩnh, Thái-Cực là động, Hoàng-Cực tức là Càn Khôn.

   Đạo tức là Lý, Lý tức là Đạo, thể hư linh thật vi diệu.

   Đạo sinh ra Nhất, Nhất sinh ra Nhị, Nhị lại tiếp tục sinh Tam.

   Từ Nhất phân tán thành vạn hình thù, từ cái không đến cái có.

   Lẽ ảo diệu này dù là thần tiên cũng khó giải thích trọn vẹn.

   Trời thì đã thành, Đất cũng đã tựu, vạn vật đều được đầy đủ.

   Nhưng nơi Đông Thổ không có loài người, còn khuyết thiếu nữ và nam.

   Nên vào thời đó, Mẹ phải dùng kế, quả thực do bất đắc dĩ.

   Mới hy sinh con, cả thảy chín sáu cùng nhau giáng xuống phàm trần.

   Nhiều lần ra lệnh cho Nguyên-Phật-Tử đi xuống Đông Thổ sinh sống.

   Nhưng xuống một lần là về một lần, không chịu ở lại trị phàm.

   Trong tình trạng đó, thật bất đắc dĩ, Mẹ mới chế ra huyết tử.

   Nơi Tam Sơn Pha, gạt cho say hết tất cả Bồ Tát Phật nam.

   Mới thiết lập ra một ao tiên lớn, gọi đồng loạt đến tắm rửa.

   Nhân cơ hội đó, Mẹ thu hồi hết áo giầy Tiên về Lý Thiên.

   Các Nguyên-Phật-Tử sau khi tỉnh rượu, không được trông thấy mặt Mẹ,

   Lại không tìm thấy Áo Tiên, Giầy Tiên đã cất giấu ở nơi đâu.

   Lòng mẹ đau buồn, nhỏ rơi dòng lệ, lớn tiếng gọi Nguyên-Phật-Tử,

   Các con hãy mau đi xuống Đông Thổ, đừng quyến luyến thêm chi nữa.

   Nếu như là đem áo Tiên, giày Tiên mà giao lại cho các con,

   Thì cũng không có đứa con nào chịu ở lại trần gian trị phàm.

   Bẻ lấy cành cây, kết cùng lá cây, để mà che nắng chống lạnh.

   Đói thì ăn trái cây, cây tùng cây bá, khát thì uống nước suối trong.

   Chúng Phật-Tử nghe, giống như mất hồn, ai nấy đau xót khóc than.

   Hỏi lại Mẹ rằng, cho đến lúc nào mới được trở về quê nhà.

   Mẹ mới trả lời, cuối ngươn Tam Kỳ thì sẽ đại khai phổ độ.

   Đích thân viết thư, đích thân gửi đến, đích thân độ các Phật-Nguyên.

   Các con của Mẹ, lòng còn do dự, nên lại lớn tiếng than khóc.

   Mẹ phải viết tiếp hợp đồng làm bằng, giao phó cho các Hoàng-Nguyên.

   Kể từ lúc đó, các Nguyên-Phật-Tử mới chịu bôn ba Đông Thổ.

   Trị vì thế giới, làm nam làm nữ mà dựng lập nên loài người.

   Mẹ con phân chia, hai nơi Đông Tây, nên trong lòng đau như cắt.

   Từ đó Phật-Tử, chịu mọi đau khổ, bị đời chiên tới xào lui.

   Cho đến thời nay, đưa tay ra tính, đã trải qua sáu vạn năm.

   Mỗi nghĩ đến con, tại thế chịu khổ, lòng Mẹ thổn thức không yên.

   Nay đã đến lúc, thiên thời ứng vận, cũng là lúc Mẹ giáng Đạo.

   Lệnh cho Tam-Phật bàn việc mạt hậu, lần cuối phổ độ thu viên.

   Mẹ nói trước sau, lời lời chân thật, đều đã nói tận đáy lòng.

   Chỉ mong Phật-Tử mau mau tới cầu Thiên Đạo Nhất Quán chân truyền.

   Kịp thời bước lên, con đường kim tuyến, theo Mẹ phản hồi Lý Thiên.

   Còn không tỉnh ngộ, truỵ lạc khổ hải, vĩnh viễn khó được trở thân.

   Mẹ nói đến đây, không thể kìm nỗi, hai dòng lệ cứ nhỏ rơi…

   Đành cho tạm ngưng Cơ Bút giây lát rồi Mẹ lại tiếp tục phê…

0 comments :

Blog Archive

Powered by Blogger.