Động
đất tại Nepal mới biết oai lực của tam bảo
Bản dịch :
Ngày
15 tháng 4 năm 2015, thời gian Nepal : 12:35pm, trận động đất lớn cách 80 năm
nay lại phát sinh lần nữa. Ấn chứng của đại đạo, Raj Kumar Gaiju. Dưới đây là
những lời thuật lại của Raj Kumar Gaiju trong buổi phỏng vấn dành riêng.
Raj
Kumar Gaiju : Xin chào mọi người, tên
tôi là Raj Kumar Gaiju. Cả nhà hậu học sống ở phật đường này ( Phú Đức Đàn ).
Nhà hậu học có 6 thành viên, một trong số các thành viên đó là mẹ của hậu học.
Mẹ của hậu học sống một mình ở ngôi nhà cũ trước đây của chúng tôi, là một ngôi
nhà cổ vô cùng độc đáo ( tại Bhaktapur ).
Trước
khi phát sinh trận động đất ( 25 tháng 4 năm 2015 ), hậu học vào hai ba tháng
trước đã có một số các tình tiết không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của hậu học,
như là mưa lớn, lũ lụt, động đất, những căn nhà sụp đổ …đồng thời mẹ của hậu học
cũng không ngừng bảo với hậu học rằng : “ con trai à, ngôi nhà này của chúng ta
đã rất cũ kĩ rồi, khi trời mưa vẫn không ngừng bị dột nước, căn nhà này phải
chăng là nên tu sửa lại rồi ? ”. Sau đó suy ngẫm một cái, hậu học quyết định tu
sửa lại căn nhà, chủ yếu là tu sửa lại bức tường phía sau nhà ( do cứ mãi dột
nước ) mà thôi. Chúng tôi đại khái đã dùng thời gian khoảng 3 tuần để tu sửa lại
mặt tường này ở phía sau. Sau khi tường đã sửa xong, tiếp theo bèn là cái tết của
chúng tôi; chúng tôi đón mừng cái tết nepal. Khoảng hai tuần sau khi đón tết,
cũng có nghĩa là 18 ngày sau tết, trận tai kiếp ( động đất ) này đã đến rồi.
Lúc bấy giờ hậu học vô cùng lo lắng. Vừa đúng vào lúc đó, hậu học đang ở một
ngôi phật đường khác, tại mẫu đàn của Dholahiti ( Phú Đức Đàn ), vừa đúng lúc
sau khi hậu học tham giá xong với tiên phật thì trận động đất đột nhiên xuất hiện;
hậu học vừa đúng lúc đang ở cùng với Sramik, con trai của một vị giảng sư khác.
Hai chúng tôi ngay lập tức núp dưới bàn, thời gian ban đầu là dùng “ Tam Bảo ”,
hy vọng ơn trên từ bi phù hộ bảo vệ cho người nhà của hậu học và mẹ của hậu học.
Tiếp sau đó hậu học bèn chạy xe máy vội quay về nhà, trên đường đi gặp đủ thứ
các chướng ngại, bởi vì đường lớn cũng đã bị chấn rung đứt gãy và sụp rồi, hậu
học chỉ còn cách chạy con đường nhỏ khác trở về nhà, lại ngang qua Thimi, cũng
chính là nhà Ram Sundar, phát hiện những ngôi nhà của dãy khu đó toàn bộ đều đã
sụp đổ, trong lòng hậu học vô cùng hoang mang, lúc bấy giờ nghĩ rằng Bhaktapur
chắc là toàn bộ đều bị hủy rồi; trên đường tận mắt nhìn thấy những ngôi nhà của
Bhaktapur từng căn một đều đã sụp đổ.
Khi
hậu học vội đến phật đường của Bhaktapur, toàn căn phật đường tuy nguyên vẹn
hoàn hảo, nhưng cửa thì đã bị khóa. Sau đó nhà hàng xóm thông báo rằng người
nhà của hậu học ở quảng trường gần đó, thảy đều rất an toàn.
Tiếp
sau đó điều mà hậu học lo lắng chính là mẹ của hậu học. Hậu học thử đi đến hướng
nhà cũ, nhưng những ngôi nhà khắp nơi đều đã sụp đổ cả, cản mất đường đi; trên đường
gặp được người thân thích mới biết rằng mẹ đã đến nhà của người bà con thân
thích khác. Thông thường buổi trưa 12 giờ hơn, sau khi mẹ dùng cơm trưa xong,
thông thường là chuẩn bị ngủ trưa, nào ngờ hôm đó lại trái ngược với thường lệ
mà đi đến nhà của người bà con thân thích nên mới tránh được cái kiếp này đấy.
Tiếp
theo đó đến lượt vợ của hậu học khẩn trương lo lắng cho cha của cô ấy, bởi vì
cha của cô ấy mắt có vấn đề, do đó thông thường sẽ ở trong nhà nghỉ ngơi, nào
ngờ đâu cha của cô ấy lại đi vào trong ruộng, tránh qua được một kiếp này.
Trong quá trình tìm kiếm, cơn động đất vẫn cứ kéo đến. Hậu học một chút cũng chẳng
sợ hãi, bởi vì hậu học có quyển “ Di Lặc cứu khổ chân kinh ” ở trong túi. Thật
ra phàm cứ mỗi thứ bảy, hai đứa em gái của hậu học đều đi tìm gặp mẹ, nào ngờ
hôm đó họ lại chẳng có đi.
Tương
tự vậy, vợ của hậu học cũng cứ mỗi lần đến thứ bảy, cô ấy đều tìm gặp cha mẹ cô
ấy, nào ngờ chúng tôi cũng chẳng có đi. Người nhà của hai nhà chúng tôi đều đã
tránh qua được kiếp này. Khi động đất xảy ra, Laxmita, con gái của hậu học đã
đem rất nhiều quyển Di Lặc cứu khổ chân kinh phát chia cho mọi người.
Laxmita
nói rằng : Hậu học bèn lập tức phát cho bà con thân thích và các đạo thân, muốn
mọi người cùng niệm theo hậu học.
Ông
Raj Kumar Gaiju nói tiếp : lúc động đất, họ đã núp mình dưới bàn, lớn tiếng cứ
mãi niệm Di Lặc cứu khổ chân kinh. Khi động đất lớn thì họ niệm càng lớn tiếng,
khi động đất tương đối nhỏ thì con bé ấy niệm nhỏ tiếng, còn vợ của hậu học vừa
dùng tam bảo vừa khóc. Hậu học vô cùng cảm ơn Lão Mẫu từ bi. Trước khi việc này
xảy ra, hậu học vẫn còn nghĩ sao mà tam bảo hình như chẳng có hiệu dụng gì, thế
nhưng trải qua lần này rồi, hậu học cảm nhận sâu sắc được sự áo diệu của tam bảo.
Trận động đất này có quá nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, đặc biệt là trước khi
tu sửa lại mặt tường này là đã có rất nhiều dự cảm; may là mặt tường tu sửa lại
này chẳng có sụp đổ xuống. Nếu sụp đổ xuống thì những người thân thích bên này
của hậu học tổng cộng gồm 6 người nhất định bị đè ở dưới, sinh mạng khó bảo
toàn, do đó hôm nay cho dù rằng nhà của hậu học không còn nữa, thế nhưng hậu học
chẳng buồn chút nào cả, chí ít thì nhà bà con thân thích này của hậu học bình
an vô sự; từ tận đáy lòng hậu học vô cùng cảm kích Lão Mẫu đã từ bi xoay chuyển.
0 comments :
Post a Comment